Chẳng qua chỉ là đề tài nhất thời nghĩ ra.
Chứ chỉ cần có thể đoạt lại tài sản của ba và mẹ của cô, thì cô không quan tâm Lục Dục Thần lấy cô làm gì.
Nghe cô hỏi, khóe miệng Lục Dục Thần càng lộ ý cười:
"Rất đơn giản, vì anh cần em."
"Anh cần một người thân phận trong sạch, xuất thân danh môn nhưng không liên quan đến gia tộc, dã tâm cũng không quá lớn. Mà em, vừa vặn phù hợp với điều kiện này, hơn nữa, em là người được bà nội vừa ý."
Nói đến đây, bỗng anh cúi người, ghé sát vào tai cô.
Đường Tâm Lạc giật mình, chẳng những khuôn mặt phiếm hồng, mà cổ và xương quai xanh cũng hồng nốt.
"Xấu hổ sao?" Thấy da thịt mịn màng của cô biến sắc, Lục Dục Thần có chút động tâm.
Đường Tâm Lạc không dám trả lời, bị anh ôm lại, nhìn đáng thương giống như cún con bị bắt.
"Yên tâm, chờ sau khi trở về, chúng ta vẫn còn một năm....Từ từ bồi dưỡng tình cảm."
....
Từ lúc đó cho đến khi trở về biệt thự, Lục Dục Thần không làm chuyện gì quá phận với cô.
Nhưng mà lời cuối cùng của anh lại làm cô không thể nào an tâm nổi.
"Bồi dưỡng tình cảm." Đường Tâm Lạc cá chắc, bốn chữ này không đơn giản như nghĩa đen của nó.
Chỗ Lục Dục Thần mang cô về, không phải là biệt thự Đế An nổi tiếng khắp thành phố, là nhà chính của Lục gia.
Đây là một tòa nhà nằm trong biệt thự Lam Loan Nhã. Mấy năm nay ở thành phố A, biệt thự này trở thành tòa nhà xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142663/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.