Sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng, Lục Dục Thần quay người tiến vào phòng tắm.
Vừa mở cửa ra, một bóng dáng yêu kiều liền xích lại gần.
“Bọn họ đi rồi sao? Làm tôi sợ muốn chết… Tôi còn tưởng rằng họ sẽ xông vào. Anh dùng cách gì vậy, sao họ lại tin tưởng anh..”
Đường Tâm Lạc vỗ vỗ ngực, không hề biết bộ dạng của mình lúc này rất mê người.
Lục Dục Thần híp mắt, rất hài lòng với cảnh trước mắt.
Áo sơ mi quá rộng, cộng thêm cô chỉnh qua chỉnh lại làm cổ áo hơi trễ xuống, xuyên qua cổ áo, từ trên nhìn xuống anh có thể thấy hết cảnh xuân bên trong.
Da thịt trắng như sứ, làm nổi bật dấu hôn hôm qua của anh.
Vừa rồi vật nhỏ còn tỏ ra khẩn trương, làm thân thể anh dần dần có phản ứng khác thường.
Một đốm lửa bùng lên trong mắt anh.
“Đường Tâm Lạc.” Đột nhiên anh nói, cắt ngang lời cô.
“Anh…Biết tôi là ai sao?” Đường Tâm Lạc cảnh giác, anh ta biết mình là ai, như vậy chứng tỏ anh cũng không phải hạng đàn ông kia.
“Chẳng những tôi biết cô là ai, tôi còn biết… Rất nhanh cô sẽ là phụ nữ của tôi.” Nhẹ nhàng ép cô vào tường, thuận tiện giữ hai tay của cô, giam cầm cô lại.
Đông đông đông!
Trong đầu Đường Tâm Lạc tuôn ra ba từ này.
“Nghe đây.” Âm thanh hờ hững quanh quẩn bên tai:
“Tôi đã cho cô thời gian 1 tuần suy nghĩ, nhưng, trong một tuần này cô lại khiến tôi thất vọng. Cho nên…”
Anh duỗi ngón tay thon dài nâng cằm cô lên:
“Lần này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142679/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.