Mấy ngay nay Tiểu Viên cứ như người mộng du, làm việc gì cũng chẳng ra hồn. Bảo cô nghĩ thêm à? Cô có gì mà phải nghĩ thêm chứ?
Tối hôm qua, cô than thở một câu trong phòng chat QQ: “Nếu bạn trai lăng nhăng thì phải làm sao?”
Tiếu Tiếu: “Túm tóc tạt tai tới tấp.”
Tiên Tiên: “Cho hắn một bài học.”
A Tư: “Kiếm một tên nào đấy rồi “xử” hắn.”
…
Bạn thân Muộn Muộn gửi tin nhắn riêng: “Cậu vẫn còn thích anh ấy chứ?”
Cô nghĩ một lúc lâu, rồi gõ một chữ “ừ”.
Muộn Muộn gửi sang một icon mặt khóc: “Thế thì cho dù là cách gì cũng chẳng có tác dụng đâu.”
Không muốn về nhà, không muốn chạm mặt anh, không muốn nấu cơm cho anh,… không biết là có nên ở lại đó không nữa? Đã chia tay rồi, chia tay rồi! Tự mình lẩm bẩm một trăm lần, mày còn ở đấy làm gì nữa? Ở đấy làm gì cơ chứ? Nhưng mà… nhưng mà vẫn chẳng biết làm thế nào để không nhớ anh.
Lẽ nào, em đã yêu anh một cách vô thức và mù quáng, yêu đến mức không còn đường lui nữa?
Cô chìm đắm trong dòng suy nghĩ, một mình đi lòng vòng trong khu mua sắm mà chẳng có mục đích gì. Á! Đau quá! Dừng lại! Ấy, cô va vào ai đấy rồi. Không phải người lớn mà là một cậu bé, nói chính xác là một cậu bé lớn. Cậu bé khoảng năm, sáu tuổi gì đó, khuôn mặt hằm hằm nhìn Tiểu Viên, ánh mắt tóe lửa.
Tiểu Viên nhìn lại, thì ra, bị cô va vào nên mô hình lắp ghép trên tay cậu bé bắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-hoa-no/292173/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.