Edit: V.O
Hạ Hà Vũ bật cười châm chọc.
Liếc cô một cái sau đó nghênh ngang đi vào biệt thự, vừa vặn nhìn thấy Trợ lý ngăn trước cửa, quát: “Chuyển năm trăm nghìn lúc trước Bạc Lương cam kết qua cho tôi, tôi cũng không muốn đến lúc phá sản tịch thu, ngay cả năm trăm nghìn của tôi cũng mất."
Trợ lý lộ vẻ oán giận.
Từ trước tới nay người phụ nữ Hạ Hà Vũ này chỉ muốn tiền, lúc Bạc Lương ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ vì Cố Vãn, trong đầu bà ta chỉ toàn là đòi tiền, bây giờ Bạc Lương ngồi tù, bà ta không lo nghĩ cách cứu con trai ruột mình trước, mà là nghĩ làm thế nào thừa dịp vớt vát lần cuối.
Có người mẹ như vậy, thật là ghê tởm!
Vậy mà Cố Vãn dường như bị người hút hồn phách, không quan tâm Hạ Hà Vũ và Trợ lý đang dây dưa chuyện gì, ngay cả Hạ Hà Vũ châm chọc cũng giống như không nghe thấy.
Trong đầu cô chỉ còn lại mấy chữ... luôn luôn tuần hoàn.
"Một nơi đặt xác Cố Vãn!"
Cô nhớ lúc đầu đến căn biệt thự này.
Người giúp việc trong nhà từng dặn mình, trên lầu có một phòng không được phép đi vào, mỗi lần người giúp việc vào biệt thự đều run run rẩy rẩy sợ gì đó, khi đó mình chỉ lo lo lắng con trai và oán hận Bạc Lương, chưa bao giờ nghĩ tới nơi này sẽ có dấu vết năm năm trước.
Bây giờ suy nghĩ lại, thì ra tất cả chỉ là vì mình không thèm để ý mà thôi.
Cố Vãn hoảng hốt quay lại biệt thự, giờ phút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-lanh-leo/302861/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.