- Không, Lâm sư huynh, ta và ngươi cùng nhau đối phó bọn họ!
Thần sắc Diệp Thi kiên nghị nói.
Lâm Phong buồn cười vỗ bờ mông căng tròn của nàng nói:
- Ta bảo ngươi đi, ngươi liền đi đi, ngươi lưu lại có thể giúp đỡ được cái gì, chỉ thêm phiền mà thôi!
- Sư huynh!
Khuôn mặt Diệp Thi đỏ lên, có chút mê người, cũng hơi buồn bực, sao có thể tùy ý vỗ mông của thiếu nữ chứ.
- Nghe lời, ngươi đi trước, coi như ta đánh không lại bọn hắn cũng lưu không được ta!
Lâm Phong tiếp tục nói.
Diệp Thi nhìn Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử sắc mặt bình thản, cũng cảm thấy Lâm Phong nói rất có đạo lý, không khỏi áy náy nhìn Lâm Phong, dặn dò:
- Lâm sư huynh, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!
Nói xong mới nhanh chóng chạy đi.
Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử thấy nàng rời đi, mới bất đắc dĩ nói:
- Nếu như có thể, ta không muốn đối địch với ngươi!
Lâm Phong cười nói:
- Không có cách, ai bảo ta làm người thiện lương chứ!
Lăng Ba Tiên Tử lườm hắn một cái, thầm nghĩ: thiện lương xác thực có một chút, nhưng hung ác lên cũng không phải bình thường.
- Cẩn thận!
Phó Cảnh Thiên lên tiếng nhắc nhở, từ trong Túi Càn Khôn lấy ra binh khí của mình.
Đó là một thanh trường kích cực kỳ hoa lệ, toàn thân do hàn thiết chế tạo, mang theo một tia hàn khí, sắc bén phi phàm.
Lăng Ba Tiên Tử cũng lắc váy áo, không thấy nàng lấy ra binh khí, mà chưởng hóa thủ đao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-tu-tien-voi-su-ty/199297/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.