Bên dòng suối có cây hoa nở, đóa hoa màu hồng trắng bị gió thổi bay đi đọng trên mặt nước, dừng trên tóc Ôn Thiên Thụ, cô hồn nhiên không biết.
Tầm mắt thật tự nhiên hướng về phía anh.
Người kia dùng cành khô vớt khăn lụa, khom lưng giặt sạch trong nước, vắt khô, lại vuốt thật phẳng rồi mới xoay người, bước trong nước hướng về phía cô.
Tiếng nước rất nhỏ, không lấn át được tiếng tim đập rung động mãnh liệt của Ôn Thiên Thụ, phảng phất như nhảy ở bên tai, rõ ràng như vậy mà nói với cô —
Chẳng sợ xa cách bảy năm thiên sơn vạn thủy, anh vẫn như vậy vượt núi vượt sông mà tới.
Vì cô mà đến.
Đột nhiên hoa rơi lả tả đầy đầu và cổ, Ôn Thiên Thụ hoàn hồn, thấy người kia đang dựa vào thân cây, một tay đút túi quần, một tay cầm khăn lụa, đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh quá sâu, nhìn không ra cảm xúc.
"Cảm ơn." Cô tiến lên muốn lấy lại đồ của mình.
Tay của Hoắc Hàn thế nhưng co lại, nhướng mày nhìn cô, "Làm thế nào biết đây là của cô?"
Khăn lụa thuần trắng, không thêu chữ hay tranh, không thể nào chứng minh.
Ôn Thiên Thụ đối diện anh, đôi môi nhẹ nhấp, nếm thấy vị ngọt, cô cười đi qua.
Khóe mắt Hoắc Hàn xẹt qua một vệt váy màu lam nhạt, hương thơm thanh mát ập tới trước mặt, anh có chút không thể tin được, trơ mắt nhìn cô cứ như vậy cách một tầng khăn lụa hôn lên lòng bàn tay anh ...
Cả người giống như xẹt qua một dòng điện lưu.
Cô chạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-tuoi-dep-cua-chung-ta-lam-uyen-ngu-nhi/926664/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.