Khuôn mặt Tạ Dữ Từ thoáng hiện nét đau đớn, hắn nói: "Nếu ta nói, ta chưa từng diễn, Hoàng hậu có tin không?"
"Gì cơ?" Ta không hiểu hắn đang nói gì.
Hắn đột nhiên tiến gần ta, cố gắng nắm lấy tay ta, nói: "Liên nhi, ta hối hận rồi."
"Là ta sai, là ta không nhận ra lòng mình, Liên nhi, ngay cả ông trời cũng cảm thấy tiếc nuối, sẵn lòng cho chúng ta thêm một cơ hội, lần này, ta không cần gì cả, chỉ mong có được tấm lòng của một người, cùng nhau đầu bạc răng long, có được không?"
Có cái gì mà tốt chứ.
Ta vẫn nhớ rõ, kiếp trước, ta ba bước một lạy, chọn một ngày hoàng đạo, trong mưa, cầu an phù cho hắn.
Ta mắc phong hàn, sốt cao suốt nửa tháng.
Vậy mà Tạ Dữ Từ chẳng thèm nhìn đến lá bùa cầu an của ta, chỉ vì bị thị nữ của Phù Dung gọi đi.
Nàng nói có kẻ muốn cưỡng ép nàng làm thiếp, cầu xin Tạ Dữ Từ cứu nàng.
Hắn bỏ lại ta đang ốm nặng, chỉ để lại một câu: "Mệnh ta do ta, không do trời!"
Một người như vậy, lại nói với ta về việc tin vào ông trời.
Thật nực cười.
Theo ta đoán, chắc hẳn sau khi ta c.h.ế.t, hắn mới nhận ra Phù Dung không phải là người trong ký ức của hắn.
Ánh trăng sáng vỡ nát trong cuộc sống rối ren.
Hắn mới dần nhớ đến ta, một vết muỗi đốt không quan trọng.
Ồ không, giờ đây, ta có lẽ đã trở thành vết son trên tim hắn rồi.
Ta và hắn khác nhau.
Nhân quả báo ứng, ta tin.
Ta tin rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-khac-tinh-mong-du-tam/2377275/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.