Trần Niệm kéo cửa buồng vệ sinh ra, một làn khói phả thẳng vào mặt cô. Cô quay đầu sang chỗ khác ho mấy tiếng, khói tan đi, hiện ra gương mặt kiêu ngạo ngang ngược của Ngụy Lai.
Mỹ phẩm chưa rửa sạch, sót lại trên gương mặt trẻ trung của cô ta. Sự già dặn kì lạ và cố ý.
Trần Niệm cũng muốn già đi trong một đêm, thoát khỏi cái đấu trường cá lớn nuốt cá bé này.
Nhưng thanh xuân không thể trốn thoát, luôn luôn bước đi tập tễnh.
Trần Niệm đi ra ngoài một bước, bị Ngụy Lai không khách sáo đẩy lại đụng vào cửa buồng. Trần Niệm hi vọng cái đẩy này chỉ là tạm thời, ngẫu hứng, không phải kèn hiệu tuyên chiến.
Ngụy Lai nhấn điếu thuốc cháy trong tay tới, chậm rãi lướt qua gò má cứng ngắc của Trần Niệm, cuối cùng dập tắt trên cánh cửa. Cô ta sáp lại gần Trần Niệm: “Chú cảnh sát tìm mày hỏi những gì?”
Trần Niệm bình tĩnh: “Vẫn… vẫn hỏi… giống lúc trước.”
“Vẫn vẫn vẫn,” Ngụy Lai nhại cô, chán ghét nói, “Miệng mày vụng như vậy thì không biết nói chuyện? Cái bộ dạng này của mày, nói thật thì cảnh sát cũng nghĩ mày nói dối.”
Trần Niệm lắc đầu.
“Trần Niệm mày nói thử xem, khoảnh khắc Hồ Tiểu Điệp nhảy lầu, tao ở đâu?”
Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt Trần Niệm, sáng đến trong suốt; cô ngước mắt nhìn cô ta một cái, cố gắng muốn nói một hơi: “Ở…” Ngụy Lai hung hăng nhìn cô chằm chằm, sắp cho cô một bạt tai, Trần Niệm buột ra mấy chữ cuối cùng, “… bên ngoài trường.”
Hôm đó trên đường về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-nien-thieu-cua-anh-va-em/573619/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.