Kì thi cuối cùng kết thúc, các thí sinh như trút được gánh nặng, đi trong khuôn viên trường đã bắt đầu hẹn thời gian đi hát Karaoke, đi ngoại ô chơi, đánh bi da.
Khi gần đi đến cổng, Trần Niệm đột nhiên nhìn thấy cậu bé cao cao gầy gầy mặc áo sơ mi trắng ấy bên kia đường.
Cô nhanh chóng lao xuống, hoang mang rối loạn đẩy phụ huynh học sinh gặp nhau ra, lao qua dòng xe, đám đông chen chúc chạy đến bên kia, kéo ống tay áo của cậu ta một cái.
Thiếu niên quay đầu lại, không phải là cậu.
Thiếu niên xa lạ liếc nhìn sau lưng cô. Trần Niệm buông tay ra, ngoảnh đầu.
Trịnh Dịch và xe cảnh sát, còn có thêm mấy cảnh sát mặc đồ thường.
Cô đi tới ngồi vào trong xe, đi từ một cái lồng này sang một cái lồng khác.
“Cậu ta là ai?” Lão Dương hỏi.
“Nhận nhầm ạ.” Cô thay đổi vẻ mặt, lạnh lùng và yên tĩnh.
“Người em vốn biết là ai?”
“Trong lớp, một bạn học ạ.”
“Giống Bắc Dã sao?”
“Mọi người đều giống nhau.” Sắc mặt cô lạnh lùng. Ngoài cửa sổ, người mặc đồng phục chi chít không phân biệt rõ được.
Đến Cục, tương đối im lặng.
Từ đầu đến cuối Trần Niệm không chịu cho biết phương thức liên lạc với người nhà, vả lại vô cùng bài xích thầy chủ nhiệm và giáo viên ở trường. Trịnh Dịch không thông báo cho trường, vẫn đi cùng nữ luật sư mời tới lần trước.
Trịnh Dịch hỏi: “Biết tại sao dẫn em tới không?”
“Không biết ạ.” Cô lắc đầu, đuôi ngựa sau lưng nhẹ nhàng lướt qua cổ áo.
Lão Dương nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-nien-thieu-cua-anh-va-em/573643/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.