Lâm vào màn đen rừng rậm, một trận gió chậm rãi thổi qua, như là tiếng cười thê lương, hòn đá lộ ra từng khối hoa văn để trần nhan sắc.
Lâm An ngồi trên một tảng đá, bởi vì rét lạnh nên bọc áo khoác gắt gao.
Cô nhìn nhân viên cứu hộ ra ra vào vào trong phòng, ngồi nghỉ tạm cùng các cô gái cùng chung hoàn cảnh cách đó không xa.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua rừng rậm đen như mực, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng chờ mong, sâu kín thở dài một tiếng, liền rũ đầu ngồi yên.
Trên người Lâm An không có di động, không có cách liên hệ với Tống Thừa Nhiên.
Thật ra cô có thể mượn di động của cảnh sát, nhưng khi chuẩn bị mở miệng, tâm tư nôn nóng muốn nghe thấy Tống Thừa Nhiên lại lạnh xuống.
Có lẽ Tống Thừa Nhiên cũng không biết cô đã trải qua những việc này, cũng không để ý giờ này khắc này cô đang ở nơi nào.
Cô nghĩ, hắn hiện tại hẳn là còn ở trong phòng khách sạn đánh bàn phím, cùng người nước ngoài hợp tác nói chuyện với nhau về hạng mục nghiên cứu.
Cô gọi một cuộc, có phải sẽ quấy rầy đến hắn không?
Tâm Lâm An khó chịu, thân thể cũng khó chịu, cuối cùng nhịn không được mà nức nở một tiếng, đầu để ở trên đùi khóc.
Thẩm Nhất đang kiểm tra từng người, giờ phút này hắn đang cùng một cảnh sát khác an ủi một cô bé chừng mười tuổi, ngẩng đầu liền thấy được Lâm An đem mặt chôn ở hai tay vòng lên, bả vai run run, hiển nhiên là đang khóc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-o-sach-cam-duc-bac-si/1203044/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.