Hắn thực vui vẻ.
Gió nhẹ vén lên sợi tóc màu đen của hắn, đôi mắt hơi hơi nheo lại nhìn chằm chằm trang giấy trước mặt, tay trái đè nặng giấy bên cạnh, tay phải cầm bút.
Cổ áo sơmi chỉnh tề lộ ra trong cổ áo blouse trắng, quần tây cơ hồ một nếp nhăn cũng không có.
Ngòi bút trên giấy viết chữ, phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ.
Lâm An muốn dọn về nhà.
Tống Thừa Nhiên nghĩ đến đây, liền cảm thấy bên tai phát đỏ.
Cho dù mặt biểu tình giống giống hoại tử, khóe miệng lại không tương xứng hơi cong lên.
Hôm qua hắn hôn môi đủ nhiều, tới địa phương kia, cô cuốn lấy hắn giống như bạch tuộc, muốn chặt chẽ, một khắc cũng không tách ra, hậu quả của việc quá thân mật chính là có phản ứng.
Lâm An tránh tránh liền không hề động, đồ vật kia cứ như vậy mà đỉnh cô.
Cô cũng rất nhanh nhận ra, lỗ tai thực đỏ, lập tức đẩy hắn ra chạy vào trong nhà.
Tống Thừa Nhiên nghĩ nghĩ, tâm tình tràn đầy thoả mãn.
Hôm nay bác sĩ Tiểu Bạch đã đi làm trở lại, liền chú ý tới Tống Thừa Nhiên cảm xúc bất đồng, còn thấy được trên môi hắn có vết thương nho nhỏ.
"Bác sĩ Tống." Tiểu Bạch ý bảo miệng hắn, "Đây là gì?"
Nghe vậy, Tống Thừa Nhiên ngước mắt, nhớ tới bộ dáng cô có chút nuông chiều lại đáng yêu, không khỏi mở miệng nói: "Là mèo trong nhà cắn."
Vẻ mặt Tiểu Bạch nghi hoặc, trong nhà bác sĩ Tống nuôi mèo từ khi nào?
Tống Thừa Nhiên không để bụng cái nhìn của người kia, cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-o-sach-cam-duc-bac-si/1203054/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.