Cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng mưa sấm không ngừng nghỉ, liên tục nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Tiếng trò chuyện của những người bên cạnh trở nên mơ hồ và xa xăm, Hạ Nhạc chỉ có thể nghe lờ mờ tiếng gọi của Hạ Thiệu Hoa bên tai.
Cô như bị bao bọc trong một cái lồng kín gió, bên trong là thế giới yên tĩnh của riêng cô, bên ngoài là cơn mưa bão kinh hoàng.
Hạ Nhạc không khỏi thu gọn cánh tay, ôm chặt lấy cánh tay vững chãi của Hạ Thiệu Hoa.
Tiếng khóc của Lâm Hoa Hoa vang lên trong tai. Trái tim Hạ Nhạc thắt lại, cô thò đầu ra, chỉ thấy phía trước là chú Trương, chú ấy đang kéo vai Lâm Hoa Hoa đi về phía trước, bên kia là thím Yến cũng đang dìu cô ta.
Lâm Hoa Hoa không mặc áo tơi, mưa lớn đập vào người cô ta không chút thương tiếc, người luôn kiêu ngạo như cô ta giờ đây trông như một chiếc lá rụng tan nát.
Giọng Hạ Nhạc run rẩy, không kìm được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện rồi phải không?”
Hạ Thiệu Minh đi bên cạnh, mặc chiếc áo tơi rộng hơn thân hình nhiều, cũng đang khó khăn tiến về phía trước.
Như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Nhạc, cậu ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Hạ Nhạc trong vòng tay Hạ Thiệu Hoa.
Mưa không ngừng táp vào mặt cậu, trong khoảnh khắc đó, Hạ Nhạc cảm thấy khuôn mặt của Hạ Thiệu Minh trở nên xa lạ hơn.
Mọi thứ xung quanh như một cơn ác mộng bất ngờ ập tới, những người bị mắc kẹt trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-thanh-nien-cua-ong-noi-toi/1072313/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.