Tần Diệc nghiêm mặt, lẳng lặng nhìn anh, hơi ngồi thẳng lên, nói: “Anh đang muốn dùng quy tắc ngầm với tôi sao?”
“Không.” Bùi Hàm Duệ thả lỏng thân thể dựa lên ghế, vắt chéo hai chân, mười ngón đan vào nhau để lên đùi, đôi mắt thâm trầm như thể vĩnh viễn cũng sẽ không toát ra gợn sóng: “Cho dù em từ chối, anh vẫn sẽ giúp em. Em biết anh mà, cảm tình cá nhân và công việc là hai chuyện khác nhau.”
Người đàn ông này vĩnh viễn mang bộ dạng ổn trọng trầm tĩnh, cho dù là lúc tỏ tình cũng không lộ ra chút yếu thế nào, như thể, cho dù là Tần Diệc đưa ra đáp án thế nào, anh ta cũng có thể thoải mái, vĩnh viễn nắm chắc phần thắng.
Thật sự là……. Đột nhiên muốn nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của tên này.
Tần Diệc ảo tưởng đầy ác ý trong lòng. Được rồi, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết việc này hoàn toàn không có khả năng, nhưng mà nghĩ bậy một chút cũng không mang thai không phải sao?
“Ở chung thử xem…… cũng không phải không thể, thế nhưng nếu sau này tôi phát hiện chúng ta không hợp, hảo tụ hảo tán.” Tần Diệc cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nói như vậy.
Bùi Hàm Duệ lộ ra tươi cười: “Cái này gọi là hiệp nghị tình nhân sao?”
“Là chính anh làm cho việc này giống như đang đàm phán.” Tần Diệc đổi tư thế dựa lên ghế, lười biếng nói.
“Kỳ thật anh chẳng có kinh nghiệm gì. Nếu là trước kia, anh chỉ cần hơi ám chỉ một chút, bọn họ sẽ tự mình dâng lên.” Bùi Hàm Duệ “khiêm tốn”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-xan-vuong-toa-ngai-vang-ruc-ro/1257302/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.