Thời gian một bữa cơm tối đối với vài người thì nó trôi qua thật nhanh chóng, nhưng với người khác thì nó lại dài như cả năm.
Trời đêm gió lạnh, kết thúc bữa ăn, thấy Tần Diệc có ý chào từ biệt, Bách Vi nhanh chóng cướp lời Bùi Hàm Duệ: “Tần Diệc, cũng không còn sớm nữa, không bằng đêm nay anh ở tạm nhà chúng tôi đi, sáng mai lại về có được không? Tôi còn muốn nói nhiều chuyện nữa với anh.”
“Không được.”
Không đợi Tần Diệc trả lời, sắc mặt Bùi Hàm Duệ trầm xuống, thay hắn từ chối thẳng thừng.
“Tôi có hỏi anh đâu!” Bách Vi không dám làm càn trước mặt anh trai, chỉ bĩu môi lầm bầm ra vẻ không vui. Cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tần Diệc, kéo tay áo anh trai muốn anh ta nói đỡ.
Bách Hàn thì chẳng cảm thấy có gì quan trọng, nhưng nể mặt Bùi Hàm Duệ gã cũng không mở miệng, chỉ liếc mắt nhìn Tần Diệc.
Tần Diệc không thích ngủ lại bên ngoài, dường như nhìn ra ý nghĩ của hắn, Bùi Hàm Duệ nhẹ giọng nhắc nhở: “Toro không ai chăm sẽ đói.”
“….Toro là ai?” Bách Vi không hiểu.
Tần Diệc yên lặng nhìn Bùi Hàm Duệ, nghĩ bụng bình thường cũng có thấy anh quan tâm tới nó đâu………
“Đó là con husky nhà tôi nuôi.” Tần Diệc lên tiếng từ chối: “Bữa tối ăn rất ngon, cám ơn đã chiêu đãi. Nhưng ngủ lại thì thôi, tôi về trước đây, sau này rảnh rỗi lại liên hệ.”
“Ừm.” Sự thất vọng của Bách Vi không cần nói cũng hiểu được, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Tần Diệc cô cũng đành buông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-xan-vuong-toa-ngai-vang-ruc-ro/497481/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.