Đông Phương Vô Kỵ như một người tỉnh tỉnh mê mê, Kim Luân nói cái gì, lập tức đáp ứng ngay. Mà lúc này, ngoài điện chạy ào vào một thiếu nữ, chính là tỷ tỷ Đông Phương Vô Kỵ, Đông Phương Thanh Ảnh.
Đông Phương Vô Kỵ kỳ quái hỏi: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
Đông Phương Thanh Ảnh liếc mắt nhìn Dương Lăng, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn dẫn đệ đệ của ta đi?"
Dương Lăng ngạc nhiên nói: "Cô làm sao biết?"
Kim Sư nói: "Thượng tôn, ngày hôm trước, từng có một vị tiên môn tu sĩ đến đây, cường thu Vô Kỵ làm đồ đệ, bị ta làm sợ quá nên chạy mất. Này đây, Thanh Ảnh thấy thượng tôn hiển lộ tiên gia thủ đoạn, mới cho rằng như vậy."
Đông Phương Thanh Ảnh biến sắc, nắm chặt Đông Phương Vô Kỵ: "Vô Kỵ, không nên đi cùng hắn "
Dương Lăng "Ha hả" cười: "Nữ Bồ Tát, cô nếu nhớ thương đệ đệ, có thể cùng hắn cùng nhau ly khai, ở nơi đây cô còn có cái thân nhân gì sao? Nếu không, có thể đi theo. . ."
Thiếu nữ ngẩn ngơ, hiếu kỳ hỏi: "Ta cũng có thể đi sao? Đi rồi nghỉ ngơi ở đâu? Ăn cái gì? Ta trồng hoa thì làm sao bây giờ?"
Dương Lăng cười nói: "Cũng dễ thôi, ăn thì có chỗ ăn, ở thì có chỗ ở, các loại hoa của cô cũng có thể mang theo."
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngươi không gạt người đấy chứ?"
Dương Lăng "Ha hả" cười: "Sẽ không gạt người."
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn: "Kim Luân lão tặc dám ra đây ứng chiến không?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thon-thien/2370695/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.