Biên tập: Rosa
“Không đuổi theo sao?”
Cố Nam Minh nhìn Nghê Già nghiêng người, dựa vào khung cửa, giọng điệu có chút bỡn cợt.
Nghê Già nghe tiếng cửa đóng sầm, sau đó đứng thẳng dậy, xoay người đi vào.
“Đuổi theo cái gì, cậu nghĩ đây là phim truyền hình chắc?”
Từ đầu đến cuối vẻ mặt cô vẫn không có gì thay đổi, quay trở lại bàn ăn, ngồi xuống, bưng chén cháo kia lên.
Vừa chạm vào, vẫn còn lạnh.
Cô biết ngay mà, sao có thể hâm nóng thức ăn nhanh như vậy được?
Thấy Nghê Già uống một ngụm cháo lạnh, Cố Nam Minh lên tiếng ngăn cản, “Nè…”
Nghê Già nhấc mí mắt nhìn hắn.
Cố Nam Minh nói: “Tôi còn chưa hâm nóng.”
Nghê Già không nhẹ không nặng đặt cái chén lên bàn, “Cố Nam Minh, cậu nhàm chán quá đấy.”
Cô biết hắn cố ý.
“Tôi chỉ muốn xem cậu ta phản ứng thế nào.” Cố Nam Minh nhún vai, “Ghen cũng dữ lắm.”
Nghê Già bưng chén vào phòng bếp, đổ hết vào nồi, bật ga lên.
Cố Nam Minh ở bên kia tiếp tục nói: “Nói thật, tôi không hiểu nổi mối quan hệ của hai người, ngược nhau rồi yêu nhau à? Hiện tại, Trần Kính Sinh không phải đang tự vả mặt mình sao?”
Ánh lửa nhảy lên, xẹt qua khuôn mặt cô, phản chiếu một chiếc bóng thật sâu.
Nghê Già nhìn chằm chằm bệ bếp, một lúc sau mới nói, “Tôi cũng không hiểu.”
Sau khi hâm cháo xong, Nghê Già hỏi hắn: “Uống chút nhé?”
“Không uống.” Cố Nam Minh mặc áo khoác, đi tới hiên nhà mang giầy, “Tôi đi đây, thừa dịp còn mấy ngày tự do, tôi phải nắm chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thong-nguong-dau/2613036/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.