Biên tập: Rosa
Tiếu Khải Minh cũng tới.
Trước mặt anh họ mình, cuối cùng cậu ta cũng tìm được chút mặt mũi, đồng phục mở rộng, cặp sách vứt xuống đất, cậu ta nghiêng đầu ngậm lấy một điếu thuốc, sau đó châm lửa với mấy người khác.
Nghê Già cảm thấy, Tiếu Khải Minh không hề thay đổi.
Cậu ta đang nén giận, dù tôn nghiêm chẳng còn khi ở trước mặt Trần Kính Sinh, nhưng thật ra, cậu ta rất giống anh họ mình, đều trốn trong một chỗ tối gần đó, chờ một cơ hội để trả thù.
Trần Kính Sinh hận bọn hắn, có lẽ bọn hắn hận cậu hơn, nhưng Trần Kính Sinh dám quang minh chính đại trả thù, còn bọn hắn thì không.
Bọn hắn trốn trong bóng tối, âm thầm đánh tới, nếu Trần Kính Sinh còn phản kích, bọn hắn sẽ tiếp tục tìm cậu, đến khi cậu chết mới thôi.
Bọn hắn bắt đầu khiến người khác ghê tởm.
Nhưng, nếu có ai đó truy tìm ngọn nguồn sẽ phát hiện ra, kẻ khởi xướng của tất cả những chuyện này là bọn hắn.
Buồn cười giống như vừa ăn cướp vừa la làng.
Tiếu Khải Minh hút xong thì nhìn sang Nghê Già.
Cậu ta quơ quơ hộp thuốc lá trong tay, “Chị Già, làm một điếu không?”
Không chờ Nghê Già đáp, Tiếu Tử Cường đã rút một điếu ra khỏi hộp thuốc lá, nhét vào tay Nghê Già, “Hút đi.”
Nghê Già cười.
Cô bỏ điếu thuốc ra sau tai, lạnh nhạt nói: “Cai rồi.”
Cô không muốn hút thuốc của bọn hắn, nhưng không trực tiếp từ chối.
Chưa thăm dò được mục đích hôm nay của hắn, cô không thể hành động thiếu suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thong-nguong-dau/2613038/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.