Biên tập: Rosa
“Sao cô lại tới đây?”
Tống Chương khá ngạc nhiên về sự xuất hiện của Sở Lê. Cô gái nhỏ này vốn không thân với bọn họ, nhưng vì có Nghê Già, hai người lại là bạn cùng bàn, tỉ lệ xuất hiện rất cao, bọn họ xem như là quen biết, nhưng chỉ trong giới hạn.
Trần Kính Sinh không phản ứng, ánh mắt rất lạnh nhạt, quét nhìn phía sau Sở Lê, không có ai khác, cánh cửa bị cô y tá mà Lâm Mạn mời đến trở tay đóng lại.
Sở Lê thu hết động tác của cậu vào đáy mắt, đáy lòng một trận đau đớn.
Cậu đang chờ ai?
Cậu đã bị Nghê Già làm hại đến nỗi suýt nữa mất mạng, còn ngóng trông cô đến sao?
Sở Lê hít sâu một hơi, xiết chặt góc áo, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng cậu.
“Cậu đỡ hơn chút nào không?”
Hồi lâu sau, người được hỏi không hề đáp lại.
Sở Lê cẩn thận ngẩng đầu, ánh mắt đụng đến cậu, di chuyển chậm lên trên, sau đó, hơi thở bỗng dừng lại.
Cô ta nghĩ mình thấy được một Trần Kính Sinh đang từ từ chết đi.
Ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt gầy gò và tái nhợt kia, cả người cậu như đang rơi xuống vực sâu đen kịt, cậu yên lặng nằm đó, không nói gì, ánh mắt ở ngoài cửa sổ, không tập trung, hình ảnh phản chiếu bên trong con ngươi trong suốt không hiện ra ánh sáng, chỉ có một mảnh tĩnh mịch.
Cậu trông tỉnh tảo, lại trông không giống, sinh mệnh trong cơ thể trôi theo hơi thở, cứ như mất đi hồn phách.
Trong phút chốc, hận ý và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thong-nguong-dau/2613046/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.