Biên tập: Rosa
Trước buổi trưa, Nghê Già đã đến công ty của Trần Kính Sinh, tòa nhà có tổng cộng 20 tầng, tầng thứ 10 là công ty và phòng làm việc của anh ở tầng cao nhất.
Trợ lý của anh đã dặn dò trước, sau khi Nghê Già tới liền có người dẫn đường, người nọ dừng lại trước cửa thang máy, tầng 18 trở lên là khu vực văn phòng cấp cao, thường thì bọn họ không thể đi lên.
Vì thế Nghê Già tự mình đi lên.
Quả là rất khí phái, Nghê Già chưa từng thấy cảnh này, cả ngày phục vụ toàn đầu trâu mặt ngựa trong khách sạn, công việc càng ngấy mỡ, tính cách của cô càng tùy tiện, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh nghiêm túc, gọn gàng và ngăn nắp như vậy, ít nhiều cũng bị rung động.
Đây là vị trí hiện tại của Trần Kính Sinh, cách mặt đất một vạn tám ngàn dặm, cao xử bất thắng hàn [1].
[1] Một câu ngạn ngữ TQ chỉ những người chức cao quyền trọng sẽ không tránh được cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn.
Khó trách người cũng càng ngày càng biến thái, đều là bị dồn ép.
Thang máy dừng ở tầng 20, lúc cô đi vào, Tống Chương bưng tách cafe đi qua trước mặt cô.
“Yo.”
Anh ta liếc mắt một cái liền thấy cô, dừng bước, nhướng mày, nâng tách cafe về phía cô, “Khách hiếm.”
Thiếu niên đầy hơi thở du côn năm đó, bây giờ đã mặc lên người một bộ âu phục vừa khít, đầu ngẩng cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thong-nguong-dau/2613059/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.