Vương Xà rất anh tuấn, trên khuôn mặt thanh tuấn lộ ra một tia âm nhu, không giống với thiếu niên áo trắng này, hai mắt như sao trời, sóng mũi cao thẳng, lông mày như kiếm, vẻ mặt ôn hòa những không mất đi nụ cười uy nghiêm.
- Ơ, ta tưởng là người nào, vào sáng sớm như vậy mà có một đội nhân mã đi vào Tần Lăng quận thành a, thì ra là thiên chi kiêu tử của chúng ta a, ha ha ha...
Vương Xà che miệng mà nói, trong giọng nói toát ra ý trào phúng không thèm che giấu.
- Ngươi là người phương nào, vì sao ngăn cản đường đi?
Không chờ Lục Thiểu Du trả lời, Kỷ Trung Đường đã thúc ngựa lên trước, nhìn Vương Xà hỏi, ánh mắt như đao, nhì chằm chằm vào gương mặt của Vương Xà, giống như muốn nhìn thấu hắn.
- Kỷ đại hiệp, cần gì phải giả bộ hồ đồ chứ? Ta là ai, ngươi lại không biết sao? Chê cười!
Vương Xà thu quạt xếp lại, cười lạnh nói:
- Người của Minh Nghĩa Kinh Viện các ngươi thật con mẹ nó giả dối!
- Ngươi...
Thần sắc Kỷ Trung Đường biến đổi, giống như muốn phát tác, rồi lại nhịn xuống nói:
- Hừ, hiện giờ tiểu tặc quá nhiều, ta làm sao mà nhận ra được chứ, mau mau nhường đường, miễn cho hiểu lầm!
- Đường là của trời, tất cả đi một bên, con đường này rất rộng lớn, các ngươi cứ đi qua, cần so đo với ta làm gì!
Vương Xà "Xoát" một tiếng, lại mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng lay động, nói:
- Người của Minh Nghĩa Kinh Viện, chẳng lẽ bá đạo vậy Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thong-thien-dai-thanh/708443/chuong-110.html