♥Edit: Cào cào
Hạ Hàn Tương ngồi cả đêm đợi con nhưng lại không thấy, lòng nóng như lửa đốt. Lúc này, đột nhiên chuông điện thoại vang lên:
“Luyến Luyến là con sao ?” Hạ Hàn Tương vội hỏi.
“Thực xin lỗi, bà là Hạ Hàn Tương, mẹ của Nghê Luyến Luyến?” Giọng trả lời lại là gọng đàn ông, điều này càng làm cho Hạ Hàn Tương sốt ruột.
“Đúng vậy, ông là ai? Luyến Luyến có phải đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Hàn Tương gấp gáp như muốn điên lên khi biết được tin tức của con mình.
“Đây là đồn cảnh sát, thật đáng tiếc, con gái của bà tối hôm qua trên đường về nhà đã bị hai kẻ cường bạo, hiện tại đang ở bệnh viện —”
Phanh— điện thoại rơi trên mặt đất, “Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể”, Hạ Hàn Tương không tin, như thế nào cũng không tin, con gái của ta, Luyến Luyến của ta —
“Aiz, bà Hạ, bà không sao chứ, bà Hạ—?” Điện thoại bên kia không ngừng kêu to, bên này chỉ còn lại một mãnh trống vắng im lặng.
Bệnh viện.
Hạ Hàn Tương nghiêng ngả lảo đảo đi qua hành lang dài, đẩy cửa phòng bệnh 304.
“Xin hỏi bà là…?”
“Luyến Luyến, Luyến Luyến của ta đâu?” Hạ Hàn Tương rống to, lệ tràn đầy mặt.
Những người phía trước nhanh chóng tránh ra, lúc này Hạ Hàn Tương mới có thể nhìn thấy người nằm trên giường, chậm rãi bước đến, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ngơ ngẩn, hồn như lìa khỏi xác của con bà chỉ biết kêu trời. Cơ hồ che miệng lại không cho mình khóc thành tiếng, ôm lấy con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-ho-thien-su/224912/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.