Trong khi vô tri vô giác, Thiển Thâm cảm thấy có người nâng cô lên, phủ lên mặt cô cái gì đó, cô cảm thấy hô hấp trở nên trôi chảy, tuy rằng giờ phút này cô không thể mở mắt ra, nhưng cô biết cô không chết, có người tới cứu cô. Cô thoáng thấy an tâm, cô cũng không thể cứ chết như vậy được, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, cô còn rất nhiều tâm nguyện chưa thực hiện, cô… còn chưa kịp hỏi anh ấy xem có thể không hận cô hay không.
Lúc hôn mê, cơ thể dường như rơi vào một không gian siêu thực, xuyên qua trong đường hầm thời không, phiêu đãng trong không khí hư vô, một đám cảnh tượng nho nhỏ đan xen không có khe hở nối tiếp nhau, nhanh chóng xẹt qua trước mắt cô, nhưng trong chốc lát lại lọt vào đầu của cô, mẹ đang khóc lóc vô cùng bi thương, cha lạnh lùng tuyệt tình xoay người, bà ngoại vì lợi ích trước mắt mà bức hôn, mà một đứa trẻ như cô thì đứng một mình trong một góc âm u, mặt không chút thay đổi nhìn những màn kịch này diễn đi diễn lại mấy lần liền… Đến tận khi gặp anh ấy, lông mày của anh ấy, bờ môi của anh ấy, nụ cười của anh ấy, còn có, anh ấy tuyệt vọng bi thương kêu gào, ngày qua ngày anh ấy đứng ở trước cửa nhà cô, còn những ngày tháng dường như vĩnh viễn không phân biệt ngày đêm…
Phía sau lưng Thiển Thâm như bị đâm một đao tàn nhẫn, “vụt” một tiếng ngồi bật dậy từ trên giường, ngay sau đó trên đầu choáng váng một trận,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-hoi-dang-cay-nong-sau-the-nao/1641473/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.