Lý Cửu Lộ theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường một cái, thời gian không còn sớm.
Phía dưới gọi: "Lý Cửu Lộ". Thanh âm cố tình đè thấp rất nhiều.
Cửu Lộ ló đầu ra: "Có việc gì không?"
"Cô xuống dưới đi."
"Tôi muốn đi ngủ."
"Tôi chỉ nói mấy câu thôi." Trì Kiến lắc lắc cái cổ: "Mất hai ba phút là cùng."
Lý Cửu Lộ suy nghĩ vài giây, đóng cửa sổ, khoác lên người áo khoác dày.
Dưới tầng tối tăm, cửa chính của phòng ngủ đóng chặt, bên trong nửa tiếng động cũng không có.
Cô không bật đèn, tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra.
Trì Kiến đứng dưới tán cây hoè cách đó không xa, khoanh tay, nghiêng người dựa vào cây.
Lý Cửu Lộ vốn chột dạ, kéo chặt áo khoác, cong eo, nhỏ giọng chạy tới.
Trì Kiến: "Làm gì như kẻ trộm thế?" Bây giờ ngữ điệu đã trở về bình thường, âm cuối vẫn cao giọng như cũ.
Cô sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau, sợ giọng nói của anh kinh động đến Giang Mạn và Chu Khắc.
Trì Kiến nhìn cô, nhàn nhạt cười: "Sợ cái gì? Mẹ cô đang ở tầng ba làm việc, hiệu trưởng Chu ra ngoài còn chưa trở về."
Lý Cửu Lộ giương mắt, quả nhiên thấy tầng ba nhà cũ đèn còn sáng. Cô đứng thẳng sống lưng: "Sao anh còn biết rõ hơn cả tôi vậy?"
Trì Kiến khẽ hừ một tiếng, đứng thẳng người, đi tới.
"Sao anh còn chưa về? Sắp 10 giờ rồi." Cửu Lộ nói.
Từ khi Giang Mạn và nhóm bảo vệ cho rằng anh là bạn học của cô, anh có được đặc quyền, chỉ cần nhìn khuôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-kinh/1050114/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.