Ánh mắt Lý Cửu Lộ trong suốt, nhìn anh chằm chằm: "Điều bất ngờ đâu?"
Trì Kiến nắm tay che lên môi ho nhẹ, vô tội mà nhún nhún vai.
"......."
Yên lặng một lát, Cửu Lộ vặn cổ tay đang bị anh nắm lấy, buồn bực đi về.
"Cô đi đâu vậy?"
"Tôi đi trả tiền."
Trì Kiến sải vài bước đã đuổi kịp, lấy găng tay da ra đi đến. Anh thích ăn mặc mát mẻ mà đẹp trai, mùa đông đều mặc thiếu quần thiếu áo so với người khác, một cái áo khoác lông vũ, khóa kéo vẫn luôn kéo đến dưới môi; phía dưới là quần thường màu đen, bên trong chỉ mặc một cái quần mùa thu, đôi chân thẳng tắp thon dài, không mặc loại quần cồng kềnh của mùa đông. Giày da lau chùi bóng loáng, hình như là đôi duy nhất.
Nhưng không thể phủ nhận, bộ dáng này quả thật là đẹp trai ngời ngời.
Cửu Lộ lười nhìn đến anh, đi đến cửa hàng băng đĩa thanh toán tiền.
Ông chủ chống eo, cái mũi thở phì phò: "Tìm thấy lương tâm rồi nên trở về hả? Tuổi còn nhỏ đã học điều không tốt, ngày thường ăn ít kẹo đi, sẽ tiết kiệm được tiền mua băng nhạc."
"Cháu không ăn kẹo."
Người đứng ngoài cửa phụt cười một tiếng, ngón tay vuốt ve lông mày.
Ông chủ tức giận đến nghiến răng, đoạt tiền trong tay cô, tức giận ném vào ngăn kéo.
Cửu Lộ mím môi, khom lưng cúi người đến chín mươi độ: "Rất xin lỗi ạ, vừa rồi cháu thật sự không cố ý."
Ông chủ nhìn thái độ thành khẩn của cô, chống nạnh hừ một tiếng.
Cửu Lộ: "Trước đây cháu thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-kinh/1050123/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.