Trong căn phòng chất củi tĩnh mịch và tối đen như mực, Kiều Trúc lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy một cô bé co ro trong góc phòng chếch đối diện với mình, không nhìn rõ tuổi tác, ước chừng là không lớn lắm. Bàn tay Kiều Trúc đặt ở bên kia nhẹ nhàng s.ờ soạng bên dưới người, dùng ngón tay chạm vào vật thể bên dưới, tìm kiếm thứ gì đó có thể làm dụng cụ. Nơi cô nằm là một ổ rơm, rễ cỏ khô đâm vào cánh tay Kiều Trúc vừa đau vừa ngứa, cô s.ờ soạng hồi lâu, ngoài rễ cỏ khô ra thì chẳng có gì khác. Kiều Trúc không dám ngồi chờ chết, cô quan sát cô bé một lúc, thấy đối phương không động đậy đã lâu, chắc là ngủ rồi, bèn một tay vịn tường gạch, một tay ôm bụng, lặng lẽ đi về phía cô bé. Đối phương ngủ rất say, không hề nhúc nhích. Kiều Trúc đi đến trước mặt cô bé, từ từ ngồi xổm xuống, giữ vững cơ thể, rồi đột nhiên đưa tay bóp cổ cô bé gầy gò. Cô bé ngửa đầu lên, đôi mắt trên khuôn mặt lấm lem bùn đất mở to kinh hãi, nhìn cô đầy sợ hãi và bất lực, miệng phát ra tiếng r.ên rỉ đau đớn. Nhìn đôi mắt ướt át sợ hãi của cô bé, Kiều Trúc hơi do dự, cảnh giác kém như vậy mà cũng làm đồng bọn của bọn buôn người sao? Kiều Trúc hạ giọng nói: “Thả tôi ra, tôi sẽ không làm hại cô.” Cô bé hoảng sợ lắc đầu, nước mắt đau đớn chảy xuống hai gò má lem luốc thành hai vệt dài ngoằn ngoèo. Kiều Trúc nói: “Bọn họ muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-ky-kieu-van-chua-rung-dong/2783233/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.