Trong phòng ấm áp mang theo mùi hương dễ chịu, Lâm Nhã đem mặt vùi vào bụng Đường Hạo khóc thút thít không khác gì một đứa trẻ.
Anh vừa nhích người, cô liền siết chặt tay ôm lấy anh, không cho anh động đậy vì sợ anh nhìn thấy khuôn mặt lấm lem của mình.
Âm thanh sụt sịt của cô ngày càng chậm lại, sau đó dừng hẳn.
Áo sơ mi trong của Đường Hạo bị cô khóc ướt, lúc này không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mũi.
Cô xấu hổ rút khăn giấy ra lau mặt, sau đó mới lau áo cho anh.
Bị đè nén quá lâu, đến một lúc nào đó cũng phải tìm chỗ trút bầu tâm sự, ví dụ như áo của bạn trai chẳng hạn.
Đường Hạo đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, không trách móc, không cười nhạo, chỉ là lẳng lặng vỗ về.
Đôi khi không cần nói quá nhiều lời an ủi, chỉ cần một hành động nhỏ là có thể giúp người bên cạnh cảm thấy bình yên.
Thấy cô đã dần bình tĩnh lại, anh hỏi: “Có đói không? Anh đưa em đi ăn.”
Quyền uy tối cao của công ty nằm trong tay anh, anh cảm thấy chuyện mình đi làm trễ không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.
Mà Lâm Nhã mấy ngày này cũng không có tâm trạng, vậy nên, hai người dắt tay nhau rời đi khi chỉ vừa ghé qua công ty có nửa tiếng.
Điền Tiểu Cương nhìn cái cặp đôi đáng ghét kia, ở trong phòng làm việc khóc thét: “Khốn kiếp, cái đám người độc ác này lại phát cẩu lương!”
“Cậu muốn sếp cách chức à?” Người ngồi cạnh Điền Tiểu Cương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-ky-toan-nang-cua-duong-tong/2028637/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.