Bên cạnh trường đại học, tại một quán cà phê không gian rộng rãi, hai cô gái đang ngồi đối diện nhau trò chuyện vui vẻ.
Cô gái mặc váy hoa bày ra vẻ mặt kinh ngạc, miệng mở to mà hỏi:
“Vậy là cậu lén trốn ra gặp tớ à? Cậu không sợ chị gái của mình giận hả?”
Lâm Ngọc nghĩ đến chị gái thì hơi sợ một chút, nhưng mấy ngày này quanh quẩn ở nhà không được ra ngoài dạo phố khiến trong lòng cô u uất vô cùng.
“Ra ngoài một chút chắc không sao đâu.”
Nói đến đây, người đối diện đột nhiên đảo mắt liên tục về phía sau làm Lâm Ngọc phải quay lại nhìn, miệng thì nói: “Có gì hay à?”
Vừa ngẩng mặt lên, Lâm Ngọc liền cứng đờ người.
Lâm Nhã không biết khi nào đã đứng ở sau lưng cô, trên người mặc một bộ vest màu xanh nhạt, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc.
Lâm Nhã nhíu mày không vui: “Em nên cảm thấy may mắn vì lần này không bị Trần Chính Hào phát hiện.”
“Em… em xin lỗi.” Lâm Ngọc luýnh quýnh đứng lên, đầu cúi thật thấp.
Bạn của Lâm Ngọc cũng hơi sợ, không dám động đậy mà rụt rè nhìn về phía Lâm Nhã.
Lâm Nhã cảm thấy thật bất lực với em gái, không biết nên nói thế nào cho con bé hiểu rằng thế giới này có quá nhiều nguy hiểm, lòng người có bao nhiêu thâm độc.
Chẳng lẽ tỷ lệ tội phạm ở thành phố thấp thì bản thân không cần lo lắng gì cả? Huống chi con bé còn từng bị Trần Chính Hào nhằm vào.
Cô gật đầu chào cô gái ngồi đối diện Lâm Ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-ky-toan-nang-cua-duong-tong/2028667/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.