Trong bữa tiệc này rất nhiều người biết đến Đường Hạo và Cố Thiên, Lâm Nhã chỉ là diễn viên quần chúng, vậy nên cô không muốn đột nhiên nổi tiếng chút nào.
Cô giật mạnh tay về rồi tránh khỏi Cố Thiên, làm nũng ôm cánh tay Đường Hạo:
“Thôi mà, đừng tức giận, đừng tức giận nha, không phải anh còn việc muốn làm sao? Chúng ta đi thôi.”
Đường Hạo nhíu mày một cái, nghĩ đến bản thân thật sự có việc cần làm nên không tiếp tục so đo, ôm eo Lâm Nhã rồi quay đầu đi thẳng.
Thấy hai người họ ngang nhiên biến mình thành một cây cỏ bên đường, Cố Thiên tức giận nhưng không biết phải làm sao.
Nơi này không tiện phát tác, cậu đành nuốt một bụng ấm ức xuống.
Bạn bè xung quanh tiến đến bá vai cậu và cười đùa, kéo cậu trở lại bàn tiệc để uống thêm vài ly với hy vọng sẽ giúp cậu bình tĩnh hơn, nhưng hình như càng uống thì càng giận thêm.
Bên ngoài, đợi cho tiếng ồn ào từ bữa tiệc biến mất hẳn, Lâm Nhã mới bắt đầu buông tay Đường Hạo ra.
Cảm giác được không khí giữa hai người hơi kỳ cục, cô cười đổi chủ đề:
“Cảm ơn ông chủ đã giúp đỡ.
À, ban nãy Lý tiểu thư thích món quà đó lắm phải không?”
Đường Hạo đưa tay mở cửa xe cho cô rồi hất cằm bảo:
“Chuyện đó không quan trọng.
Vào xe đi.”
Lâm Nhã bị đẩy vào trong xe mà khó hiểu nhìn ông chủ của mình.
Còn chuyện gì quan trọng hơn thái độ của Lý tiểu thư ư? Chẳng lẽ anh chê tiền của Lý gia?
Đường Hạo ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-ky-toan-nang-cua-duong-tong/2028750/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.