Tạ Quân Vọng lần đầu gặp Bạch Ngọc Đường thì hoàn toàn là dùng con mắt họa sĩ để xem —- người này diện mạo quá mức tuấn mĩ, chỉ là nhãn thần quá sắc bén, sợ là ai nhìn thấy đều không khỏi muốn tránh xa, còn có một thân ý vị phong lưu, cũng không biết nên miêu tả thế nào nữa.
Một mình hắn tùy tùy tiện tiện đứng đó mà cười, tựa như minh châu khiến người vừa nhìn thì nhất thời không dời mắt được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dâm dục tu hành, dục đồ thành đạo, như chưng sa thạch, dục cầu thành phạn. (Kẻ dâm dục mà muốn tu hành, muốn tu thành công, cũng chỉ nhưng muốn chưng cát đá thành cơm. Ta đoán thế =))))
Buổi sáng tại cửa nam đường cái bao giờ cũng là nơi náo nhiệt nhất Biện Lương, chỉ vì trên con đường này bán nhiều thức ăn nhất, bánh bao, sủi cảo chiên, bánh nướng áp chảo vân vân, thức ăn thì chẳng bao giờ phân biệt già trẻ trai gái, lúc nào cũng có người thích. Từ trước đến nay khi buôn bán một thứ gì đó thì luôn quan trọng là tiếng rao hàng, thức ăn đương nhiên cũng không ngoại lệ, bán bánh bao thì hé hé lồng hấp để hơi nóng trắng mờ bay tứ tán như phủ sương mù, bán bánh nướng áp chảo thì lấy kẹp sắt gõ gõ bên hông bếp, đinh đinh đang đang nhưng cũng êm tai.
Kết quả là cả dọc con phố, đủ loại mùi thơm bay tới câu dẫn con sâu tham ăn trong bụng mỗi người, những loại tiếng động lọt vào tai đều là âm thanh ồn ào nhốn nháo.
Thật là một phố phường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-mieu-bien-kinh-di-thoai/101553/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.