“Cha… ” Thanh âm của Bách Lý Kinh Nhiên kéo suy nghĩ của Bách Lý Tuyệt Diễm lại, “Cha, người thế nào lại xuất thần rồi? Triển hộ vệ hành lễ với người kìa!”
Bách Lý Tuyệt Diễm liếc nhìn Triển Chiêu còn quỳ gối dưới đất, thở ra, nhàn nhạt nói: “Triển hộ vệ không cần đa lễ.”
Triển Chiêu đứng lên, cảm giác được ánh mắt của Bách Lý Tuyệt Diễm vẫn còn ở trên người mình đánh giá, không khỏi có chút bất an cắn môi, lại nghe ngữ khí của Bách Lý Tuyệt Diễm đã trở nên lạnh băng: “Nam hiệp Triển Chiêu danh khắp giang hồ, võ lâm hắc bạch lưỡng đạo nghe đến danh đều phải tán thưởng một tiếng hảo, thế nào lại không chịu được giang hồ thanh bần, dấn thân vào công môn rồi?”
Nghe được lời tán thưởng nhưng rõ ràng chứa ngữ khí trào phúng của Bách Lý Tuyệt Diễm, Triển Chiêu âm thầm thở dài trong lòng, với chuyện phụ mẫu của mình, y tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng không được chính phụ thân ruột của mình thừa nhận, dù sao cũng là chuyện khiến người ta cực kỳ không thoải mái. Vì vậy trong lòng y rất khó chịu, cũng không phải tức giận, mà là sự bi ai nhàn nhạt, mặc dù ở Triển gia không ai xem y là ngoại nhân, nhưng thứ tình cảm ấm áp này đã không còn là thuốc giải giúp y tự thôi miên bản thân, việc y không được thừa nhận là sự thật, mà muốn thay đổi sự thật này, rất khó.
Triển Chiêu tự giễu cong khoé môi, y vốn không phải người dễ mất bình tĩnh thế này, chỉ là vì một câu của Bách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-mieu-tam-quy-ha-do/2533809/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.