Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn thấy thần sắc đột biến của Triển Chiêu, ánh mắt cũng nhảy dựng theo, trong nháy mắt dường như hiểu ra điều gì, nhẹ nhàng nâng tay phất một cái, Lạc Ly phía sau liền đi đến bên cạnh hắn, hơi khom người, thấp giọng hỏi: “Hầu gia?”
“Ngươi tự mình dẫn người, phong toả hết tất cả lối ra của Trình phủ, một người cũng không cho phép đi ra!”
Lạc Ly ngẩn người trong chốc lát, trả lời một tiếng ‘Rõ’, liền xoay người phóng ra đại môn, không thấy hình bóng nữa.
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Bách Lý Tuyệt Diễm chậm rãi đảo qua Trình Quan Thái và ba nam tử phía sau lão, khóe môi nâng lên một nụ cười khinh miệt, tính tình Trình Quan Thái quả nhiên đúng là ‘thanh trọc vị phân’, một chút trò vặt như vậy cũng muốn đem đi lừa người, người đi ra từ ‘Vô song’ Triển gia, dễ đối phó như vậy sao? Ngươi thật quá coi thường y rồi!
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu nắm ống tay áo, hết cách, đành chạy theo y, bất quá hắn mới đi được hai bước, liền phát giác ra công lực của Triển Chiêu đã bị thương tổn. ‘Yến tử phi’ của Triển Chiêu một khi thi triển, thật sự là nhanh như chim én, ngay cả hắn so ra cũng kém một chút, hôm nay nhưng ngay cả nửa bước cũng thi triển không được, Tam Hinh Hương này quả thật không chỉ lợi hại bình thường, cũng may vừa nãy động tác của con mèo con này cũng nhanh, nếu không chính hắn cũng trúng phải thứ quỷ hương đó, lúc đó thì mất hết mặt mũi. Bỏ đi, nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-mieu-tam-quy-ha-do/2533817/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.