Mấy ngày sau, Triển Chiêu vẫn lo lắng Bạch Ngọc Đường sẽ nhắc lại chuyện cũ, không ngờ y tựa hồ lo lắng thái quá, thực tế thì Bạch Ngọc Đường vẫn làm như không có việc gì, mỗi ngày vẫn hi hi ha ha như cũ, vẫn cùng y chen chúc ngủ, mang dược thiện từ ‘Danh Cư’ về cho y, không cho y nửa chút mệt mỏi… Tất cả, tựa như không hề có gì thay đổi, Triển Chiêu thậm chí còn hoài nghi phải chăng chuyện ngày đó chỉ là một giấc mộng của y mà thôi.
Bất quá, dần dần, Triển Chiêu phát hiện thời gian Bạch Ngọc Đường ra ngoài ngày càng dài, không còn mỗi thời mỗi khắc đều kè kè cạnh y, trong lòng Triển Chiêu có chút bất an, luôn sợ Bạch Ngọc Đường lại chọc vào chuyện gì. Nhưng từ ngày đó trở đi, Triển Chiêu dù thế nào cũng cảm thấy không tiện chủ động nói chuyện với Bạch Ngọc Đường, lo lắng vẫn giữ mãi trong lòng không sao hỏi được ra lời.
Danh cư. Lầu hai.
Bạch Ngọc Đường lười biếng ngồi trên ghế tựa cạnh cửa sổ, buồn chán thảy lạc vào miệng, động tác lão Trần càng ngày càng chậm rồi, có mấy món ăn thôi mà sao lại làm lâu vậy chứ? Hắn lại không nghĩ mấy món hắn đã gọi đâu phải chỉ tốn một chút thời gian, lúc này trong trù phòng mọi người đã sắp bận đến người nghiêng ngựa ngã rồi.
Đứng dậy duỗi thắt lưng, lúc xoay người thì đôi mắt phượng lấp lánh tinh quang bắt được một vệt sáng xanh, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh, ‘Văn hương thiên lý’ của Bạch gia gia đều có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-mieu-tam-quy-ha-do/2533859/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.