Đôi mày kiếm Triển Chiêu chợt nhíu, trong giọng nói bừng bừng lửa giận: “Ngươi điên rồi sao? Nói bậy gì đó? Nếu đã cùng đến thì tự nhiên cũng phải cùng đi!”
“Ngươi gấp cái gì? Bạch gia cũng không như ngươi muốn lưu lại chịu chết, ngươi đi trước rồi, Bạch gia cũng dễ thoát thân hơn!”
“Bạch Ngọc Đường, ngươi nghĩ ta quen biết ngươi nhiều năm như vậy còn không hiểu rõ ngươi? Bớt sàm ngôn đi, muốn đi thì cùng đi!”
“Miêu Nhi…”
“Ngươi câm miệng!”
Hai người ngoài miệng nói, tay cũng không nhàn rỗi, thế tiến công của địch nhân như mưa rền gió dội, kéo tới không dứt, trường kiếm trên tay hai người tung bay bất định, tuy hùng dũng vươn thẳng, nhưng quả thật cũng khó chống lại được đối phương người đông thế mạnh.
Sau khi lưng Triển Chiêu lại bị vạch mở một miệng vết thương, Bạch Ngọc Đường cuối cùng đã nhịn không được, xoay người né tránh một thanh trường đao vừa bổ xuống đầu, thối lui một bước, rồi lại chống đỡ, trở chém kiếm ngang qua, đâm trọng thương mạch môn đối phương, rồi lại chém một kiếm lên đùi gã, một tay đẩy Triển Chiêu rời khỏi vòng chiến, quát to: “Đi, ngươi muốn khổ cực của mọi người đều uổng phí sao?”
‘Khổ cực’, Triển Chiêu hung hăng nhắm chặt mắt — đúng vậy, để điều tra rõ chân tướng, Nhân Tông bỏ qua tam ti, cố ý điều vụ án đến cho phủ Khai Phong thẩm tra xử lí, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh thường phải thảo luận vụ án đến đêm khuya, phụ thân thâm nhập hang hổ kiềm chế binh lực của Tương Dương Vương, đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-mieu-tam-quy-ha-do/2533865/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.