Một ngày 3 lần thuốc, mỗi lần là một chén to, đun đặc đến mức trong miệng Triển Chiêu lưu lại chỉ còn vị chát. Nhưng nhìn thấy Bạch Ngọc Đường ngồi kế bên nhìn mình chằm chằm không chịu buông tha, Triển Chiêu thở dài, đem nguyên chén thuốc đổ cả vào miệng.
“Ngọc Đường, Công Tông tiên sinh có nói lúc nào có thể dừng thuốc không?”
“Đợi thân thể cậu khỏe hơn một chút thì có thể.”
Đưa nước cho Triển Chiêu súc miệng, Bạch Ngọc Đường cầm bát cháo thịt đã chuẩn bị tốt từ sớm, “Hôm nay là cháo thịt gà, lại đây, mở miệng ra.”
Mặt Triển Chiêu nhanh chóng biến thành trái khổ qua, mấy ngày nay ngày nào cũng ăn cháo thịt, cháo gà, cháo cá, cháo dê, cháo bò. Bạch Ngọc Đường còn nói người ta nấu nhừ, một chút vị cũng không có.
Nhưng Bạch Ngọc Đường dựa theo sách dạy nấu ăn sức khỏe căn bản mà an bài cho Triển Chiêu mấy món này thì không định buông tha, tay đưa ra không hề có nửa điểm muốn rụt lại.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, mở miệng.
“Nào, ăn thêm một miếng.”
Ăn được nửa chén cháo, Bạch Ngọc Đường cầm khăn giấy lau miệng cho Triển Chiêu, “Còn lại để lát nữa ăn tiếp, tôi trước đi chỗ bác sĩ hỏi tình hình, vừa may Công Tôn tiên sinh cũng đến rồi, đợi tôi mang ông ấy lại xem cậu.”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường đứng dậy, thay cậu chỉnh lại góc chăn, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, xoay người rời đi.
Đợi đến khi xác nhận tiếng bước chân của Bạch Ngọc Đường càng ngày càng xa, Triển Chiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-mieu-toai-hon/2522850/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.