Triệu Tước mang theo nụ cười âm hiểm, thuần thục gọi điện cho Bạch Ngọc Đường. Đầu dây bên kia được kết nối, Bạch Ngọc Đường ngừng một lát, mở miệng, “Triệu Tước.”
Ngữ khí âm ngoan, tựa hồ chỉ hận không thể đem người ra cắn nát rồi nuốt trọn.
Triệu Tước cười đến có chút bệnh hoạn, “Ha ha, sao tức giận như vậy, tin tức cũng nhạy bén nhỉ, sao vậy, sốt ruột rồi?”
“Ông muốn sao?”
“Hừ, lúc mày cùng Bạch thị đẩy tao vào đường chết cũng đâu có lưu tình chút nào, nhưng hiện tại xem như mày cũng may mắn, tao muốn đối phó Triệu Trinh, mày có thể chọn giúp hoặc không giúp.”
Bạch Ngọc Đường không chút do dự mở miệng, “Muốn thế nào cũng được, không được làm Triển Chiêu bị thương.”
“A a, tao biết mà, có Triển Chiêu trong tay mọi việc sẽ dễ làm. Tao nói mày nghe, Bạch Ngọc Đường, tao muốn 500 vạn tiền mặt, cho mày 3 tiếng chuẩn bị, đến điểm hẹn sẽ có người liên lạc với mày.”
“Vậy Triển Chiêu đâu?”
“A, đừng gấp, máy bay của Triệu Trinh sớm nhất cũng phải mai mới tới, đến lúc đó mày đến Liêu gia, thay tao thu thập nó, tao tự nhiên sẽ đem Triển Chiêu của mày nguyên nguyên vẹn vẹn trả lại.”
“Được, cho tôi nghe giọng cậu ấy.”
Triệu Tước đem điện thoại đặt bên tai Triển Chiêu, “Nói mấy câu.”
“Miêu Nhi, là cậu phải không?” Người bên kia đã rất nóng ruột bắt đầu gọi.
“Ngọc Đường, Bội Bội cũng ở trong này, cậu…”
Lời còn chưa xong, điện thoại đã bị Triệu Tước giựt lại.
“Nghe rồi đó, Bạch Ngọc Đường, tốt nhất đừng đùa giỡn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-mieu-toai-hon/2522852/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.