Thản Đồ cảm thấy trái tim mình đều tan nát.
Quả nhiên những việc trước kia vẫn làm A Sách chán ghét đi… y thầm nghĩ. Phương diện theo đuổi giống cái Thản Đồ quả thực không có kinh nghiệm, hơn nữa bởi vì ăn nói vụng về lại còn không hiểu phong tình—— những giống cái chủ động theo đuổi y trước kia nói—— ở cùng y một chỗ có cảm giác rất nhàm chán.
Thản Đồ hiện tại thực uể oải. Y vốn nghĩ A Sách nguyện ý cùng mình trở về, ít ra đối với y cũng có chút hảo cảm, nhưng hiện giờ xem ra chỉ là y tự mình đa tình.
A Sách có lẽ vì thân thiết với mình một chút nên mới chọn lựa như vậy đi…
A Sách căn bản không có bất cứ ám chỉ nào…
A Sách có lẽ đã sớm có người trong lòng—— chẳng lẽ mới đi một đoạn đường đã gặp giống đực nhất kiến chung tình sao? ! Này cũng không phải không có khả năng… Hay là, A Sách kì thực thích tộc trưởng? Nga không! Tộc trưởng đã có bầu bạn!
Suy nghĩ rối rắm quá nhiều, Thản Đồ rốt cuộc không cam lòng, y xoa nắm nắm tay, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay Tô Sách, để cậu ngồi thật vững vàng, còn mình thì nửa quỳ trước mặt cậu, tận lực hỏi thật chậm: “A Sách, là ta đã làm sai chuyện gì sao?” Sau đó lại có chút không yên nói thêm: “Thật sự… không thể cân nhắc sao, A Sách? Ta thật sự thích ngươi.”
Ý tưởng chậm rãi lấy lòng trước kia trong nháy mắt bị đá ra khỏi đầu, Thản Đồ dốc lòng nói ra hết suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/2031737/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.