Hai người thương lượng ổn thoả, nhìn Lôi Tấn có chút lạnh mà co người lại, Hi Nhã nói “Xem ra luồng không khí lạnh đã về rồi, chúng ta phải bay tới Vũ tộc một lần, đổi cái thảm giường dầy một chút, hiện tại trời lạnh, thân thể hắn bây giờ cũng không chịu được lạnh, ngươi buổi tối ôm hắn chặt một chút, bất quá chú ý đừng có đè nặng lên bụng hắn.”
Mặc Nhã gật đầu, nhanh tay nhanh chân ôm lấy Lôi Tấn vào bên người, sau đó xoay người lên giường
Hi Nhã thấy Mặc Nhã vừa lên giường, Lôi Tấn lền tự giác dựa vào trong ngực y, cười cười ở trên môi hắn hôn trộm một cái, nói “Lúc trước a cha đem giường làm thực nhỏ, nếu lớn một chút, là có thẻ cùng nhau ngủ.” Thực sự không có cách, ai bảo Lôi Tấn hiện tại vừa ngủ liền tự động chọn lấy giường của Mặc Nhã chứ. Bất quá điều này cũng không có gì đáng để hen tị, hiện tại Lôi Tấn đã chấp nhận y, y đã thực thoả mãn
“Minh Nhã đã trở về.” Lúc họ ra ngoài nói chuyện, Minh Nhã rất nghe lời vào ngủ cùng Lôi Tấn, thẳng tới lúc hai người họ vào cửa, mới nhịn không được bay về phía nhà xí.
“Hôm nay Minh Nhã ngủ cùng đại ca đi.” Hi Nhã thấy tư thế Minh Nhã như muốn nhảy lên giường, quyết đoán đưa tay ra chặn lại.
“Minh Nhã muốn ngủ cùng Lôi Tấn.” Minh Nhã ở trong ngực Hi Nhã bất mãn ngọ nguậy, nghĩ muốn đi xuống
“Ngoan, thân thể Lôi Tấn gần đây không tốt, ngươi nằm cạnh hắn, tối hắn ngủ không ngon.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-nhan-chi-luu-manh-cong/2547475/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.