Hi Nhã ghé lên vai Lôi Tấn rên rỉ một tiếng, thiếu chút nữa đã quen mất vật nhỏ này
“ba ba.” Bọt xoay xoay cái thân thể nho nhỏ, ánh mắt mờ mịt gọi một tiếng, cuộn mình muốn đứng lên nhưng không nhúc nhích được, cởi cái nút buộc nho nhỏ ra, bên trong ngoại trừ mấy miếng bánh bao nhỏ nhỏ, một nhân ngư be bé còn đang chìm trong rất ngủ say, trên người ngoại trừ mặc một cái áo màu trắng mới tinh, chỉ lộ ra một cái đuôi cá màu vàng bên dưới
Lôi Tấn cười khẽ một tiếng, nhìn quanh, cũng không thấy thân ảnh của những người khác, liền nghi hoặc hỏi “Ngươi sao chỉ mang Bọt quay về? Bọn Bối Cách đâu?”
Hi Nhã múc chút nước ấm, đem tay Lôi Tấn kéo qua rửa sạch bột ngô trên tay, nói “Bọt là do ta nhặt được ở chợ.”
“Nhặt? Ngươi sao lại không nhặt ít tiền về?” Lôi Tấn nghĩ Hi Nhã hay nói đùa, lơ đễnh vẩy vẩy nước trên tay, kéo cái khăn trên giá qua lau
Hi Nhã cười nói “Là sự thực, ta ở chợ gặp được Nhạc Bình tộc trưởng, ta và ông ta đang nói chuyện ngươi làm cái túi áo da thú, chợt nghe trong đám người ồn ào nói, ở cửa chợ có một tiểu nhân ngư đeo một chuỗi trai ngọc dài, nơi nơi tìm người dẫn bé đi Báo tộc tìm ba ba, ta đoán nhát định là Bọt.”
“Bối Cách đang muốn làm cái gì vậy?” Thế nhưng lại đem một mình Bọt đến cái chợ hỗn tạp dó
“Ta cũng không rõ ràng lắm, được rồi, nơi này giao cho ta, mang Bọt về phòng đi.” Hi Nhã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-nhan-chi-luu-manh-cong/2547535/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.