Đoàn người đi ra từ công đoàn lính đánh thuê, giữa đường...
Ộc ộc ộc.
“Ta đói bụng...” Quýnh Diệp che cái bụng ộc ộc kêu đói.
Mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta ngó ngó ngươi...
Kỳ thực tất cả mọi người đều đói bụng, bất quá không ai nói ra thôi, nói thì chỉ cảm thấy càng đói hơn.
Tiểu phố hoàng hôn vô cùng náo nhiệt, người đến kẻ đi, ngay lúc bữa tối, bên đường đều bán điểm tâm ăn vặt, từng trận hương thơm truyền đến, dẫn ra nước trong miệng người ta...
“Kêu cái gì mà kêu? Ngươi có tiền hả?”
An Nhiên giận. Hiệu trưởng không cho mọi người mang theo vật phẩm sinh hoạt, tiền tài này nọ, chỉ có thể mang đồ chiến đấu... Cho nên trước khi kiếm được tiền, chỉ có đói bụng!
“Ách....”
Quýnh Diệp chỉ có thể nhìn chăm chú sạp điểm tâm ven đường nuốt nước miếng. Oa, bánh cá giòn a... Xốp xốp mặn mặn... Oa! Đó là bánh dẻo! Cắn lên dính dính, thơm thơm, có thể chọn cả ngọt và mặn...
“Bụng ngươi có thể im lặng một chút hay không?” An Nhiên quát, gia hỏa này, bụng kêu ùng ục, hại hắn cho rằng bụng mình đang kêu.
“Phong, đói bụng không?”
Phong Tình hơi lắc đầu, chỉ cảm thấy đói một chút.
“Gấp rút lên đường đi, phía trước hẳn là đến rừng rậm, chuẩn bị món ăn thôn dã.” Do Hoa nói.
“Ngao! Không nói sớm! Đi mau!” Quýnh Diệp nghe có ăn vội vàng gầm rú đi trước.
“Ngu ngốc.” An Nhiên mắt trợn trắng.
“Ha ha.” Phong Tình cười khẽ, một thô nhân đơn thuần đại ngốc.
****************************
Đoàn người gấp hừng hực dùng tới đấu khí pháp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-no/47158/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.