Tại ban công ngoài trời của khách sạn.
Giản Úc ngồi trước một cái bàn gỗ, chờ đợi phần ăn của mình.
Cậu vừa mới chọn một phần cơm dứa nước cốt sữa dừa.
Kỳ thật cậu cũng chưa có nếm thử món này bao giờ, nhưng nghe nói đây là món ăn đặc sắc của khách sạn này, hơn nữa nhìn hình ảnh minh họa cũng thấy khá là bắt mắt, chắc là sẽ ngon lắm.
Lúc này, Lục Chấp ngồi đối diện với cậu, đang cầm điện thoại nhắn tin, hắn đang an bài chuyện gì đó.
Giản Úc biết Lục Chấp rất bận, vì thế cậu nói với hắn: "Lục tiên sinh, hay là anh đi trước bận việc của mình đi, tôi ngồi ăn một mình cũng được rồi."
Lục Chấp lại nói: " Không có việc gì, tôi chờ cậu."
Hắn tận lực không để Giản Úc ngồi một mình ở một nơi có nhiều người phức tạp như vậy.
Giản Úc chớp chớp mắt, có chút buồn cười nói: "Lục tiên sinh, anh như vậy có vẻ tôi giống một người không thể tự gánh vác sinh hoạt được ấy."
Ngay cả ăn cơm cũng phải có người canh chừng, cứ như chớp mắt liền sẽ biến mất vậy.
Lục Chấp từ màn hình di động ngước mắt lên, một đôi mắt đen nhánh dưới ánh mặt trời có vẻ ấm áp hơn vài phần, hắn nhíu mày một chút: "Đôi khi cậu xác thật không thể tự chiếu cố tốt bản thân được."
Thân thể yếu nhược như vậy, cứ như nhẹ nhàng va chạm một chút liền sẽ xảy ra chuyện vậy.
Như một món đồ sứ vạn phần trân quý, nhưng cũng vô cùng yếu ớt, làm người ta không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-om-yeu-muon-lam-ca-man-trong-truyen-nguoc/1818687/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.