Tiêu Lăng Phong trầm xuống, nhanh chóng bước ra khỏi hàng bẩm báo: “Hồi hoàng thượng, hiện tại thân binh của thần không có ở trong thành, không có cách nào để đánh địch trực diện.”
Hai mươi vạn quân của phủ An thân vương đóng tại doanh trại ngoài thành.
Không hề có ở trong thành, nhưng trong phủ An thân vương lại có một số lượng quân tiên phong.
Chỉ là số lượng đó rất ít, làm sao có thể địch lại với đoàn quân hùng mạnh của Dung Hành ở cổng nam thành, Dung Hành chắc chắn đã đem quân chủ lực sắp xếp để chiếm của nam thành, y muốn công phá nam thành, xông vào kinh.
Chỉ bằng số quân ít ỏi của phủ An thân vương, làm sao có thể ngăn cản được đội quân hùng mạnh của Dung Hành đây.
Tuy nói là tiên phong doanh đều có thực lực chiến đấu, nhưng nếu dốc toàn lực thì cũng chỉ có thể liều mạng với Dung Hành một phen.
Nhưng hai vạn quân của phủ An thân vương đã khiến hoàng đế kiêng dè, nếu lại lộ ra có một ngàn quân tiên phong doanh có thực lực chiến đấu.
E rằng sẽ làm hoàng thượng sinh lòng đố kị, dẫn đến phiền hà cho phủ An thân vương. Cho nên Tiêu Lăng Phong chỉ có thể từ chối.
Nhưng lão từ chối, hoàng đế cũng không cho phép lão từ chối. Sắc mặt hoàng đế sa sầm: “Bây giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, hoàng thúc lại từ chối là ý làm sao, chẳng lẽ lại muốn Đông Ly vật đổi sao dời hay sao?”
Một chiếc mũ trách nhiệm nặng nề chụp lên đầu phủ An thân vương.
Tất nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/244358/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.