Đúng lúc này, âm thanh ồn ào ở bên ngoài vọng vào trong phòng.
Vân Thiên Vũ kinh ngạc nói: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy, hình như có tiếng động rất lớn.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ở bên ngoài viện, có người đang vội vã chạy tới.
Giọng nói của Tiêu Dạ Thần vang lên: “Gia gia, con đã điều tra rõ, người đem quân bao vây kinh thành chính là Nam Dương vương Dung Hành.”
“Dung Hành, y điên rồi sao? Lại dám đem quân bao vây kinh thành, y đây là muốn tạo phản ư? Còn nữa, đáng lẽ ra bây giờ y đang phải trấn thủ ở quận Thanh Bình chứ? Sao lại chạy đến kinh thành.” Tiêu Lăng Phong vừa tức giận vừa lo lắng.
Ở trong phòng, sắc mặt Vân Thiên Vũ lập tức trầm xuống.
Dung Hành lại xuất hiện ở ngoài kinh thành, quận Thanh Bình thì sao, thế này là thế nào.
Tiêu Cửu Uyên sao rồi?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, trong lòng Vân Thiên Vũ vô cùng lo lắng.
Ở bên ngoài, giọng nói của Tiêu Dạ Thần lại vang lên: “Gia gia, người không biết đâu, Nam Dương vương kia lại còn cho người ở ngoài thành hét ầm ĩ, nói rằng phải giao tiểu cô cô ra, đưa cô cô đến quận Thanh Bình, chỉ cần đưa Linh Nghi quận chúa đi là có thể bảo đảm bình yên cho quận Thanh Bình.”
“Y điên rồi, mang quân bao vây cả kinh thành chỉ để mang Vân nha đầu đi, ai tin được. Đây rõ ràng là y đang muốn tạo phản, đang lừa chúng ta mở cổng thành, nếu mở được cổng thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/244370/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.