Vân Thiên Vũ đang rối trí, Tiêu Cửu Uyên bên cạnh nhìn ra nàng không bình thường, lập tức vươn bàn tay thon dài ra vuốt thẵng chỗ lông mày cau lại của Vân Thiên Vũ.
“Sao vậy? Vũ Nhi, sắc mặt của nàng không tốt, có phải có chuyện gì không?”
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Thấy trên gương mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy lo lắng, trong ánh mắt không che giấu chút nào sự quan tâm yêu thương.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên nói chuyện của Gia Cát Cẩn cho Tiêu Cửu Uyên biết.
Như vậy hắn sẽ cẩn thận đối phó.
Vân Thiên Vũ kéo tay Tiêu Cửu Uyên, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Tiêu Cửu Uyên, tuy lời ta nói huynh có thể không tin, nhưng ta vẫn phải nói.”
Tiêu Cửu Uyên thấy vẻ mặt nàng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, lập tức căng thẳng.
“Nàng nói đi.”
Vân Thiên Vũ không chần chừ, nói lai lịch của mình một lần nữa.
“Huynh còn nhớ rõ lần trước đây ta đã nói với huynh không? Ta không phải Vân Thiên Vũ thật sự, ta là linh hồn đến từ dị giới, kỳ thật bản thân ta ở thế giới của ta cũng đã chết, lúc đầu ta đã cho rằng chắc chắn ta đã chết, nhưng sau khi mở mắt ra, liền biến thành đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ của thời đại này, ngày ta tỉnh lại đó chính là ngày gả cho Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch…”
Sau khi Vân Thiên Vũ nói xong, không nói gì thêm mà lẳng lặng nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Nháy mắt trong xe ngựa trở nên yên tĩnh.
Khuôn mặt tuấn mỹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/244469/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.