Bạch Diệu nghe xong thì nhanh chóng dặn dò người đi làm.
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ khẽ nhấc tấm vải che, nhìn ra bên ngoài, nàng thấy Tiêu Cửu Uyên đang ngồi trên ngựa giống như một thiên thần.
Vân Thiên Vũ chợt nhớ đến một câu nói của Tử Hà tiên tử trong Tây du ký.
Ý trung nhân của ta là anh hùng cái thế, sẽ có một ngày hắn mặc kim giáp thánh y, chân đạp lên cầu vồng đến lấy ta.
Mặc dù Tiêu Cửu Uyên không phải là anh hùng cái thế trong mắt người khác, hắn cũng không có kim giáp thánh y, chân đạp cầu vồng.
Nhưng hắn là anh hùng đối với riêng nàng, lúc nàng cần hắn sẽ luôn có mặt ở bên cạnh nàng.
Vân Thiên Vũ thò mặt qua cửa xe nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt nàng tươi cười nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên.
Dung mạo xinh đẹp của nàng khiến trái tim Tiêu Cửu Uyên mềm nhũn, không nhịn được nói: “Vũ nhi, nàng đang nghĩ gì, trông cứ như một kẻ ngốc vậy.”
Vân Thiên Vũ lập tức lườm hắn, vừa nghĩ hắn là anh hùng của nàng, vậy mà hắn lại nói nàng là kẻ ngốc: “Huynh mới là kẻ ngốc.”
Tiêu Cửu Uyên cười rạng rỡ: “Đúng, ta là kẻ ngốc lớn còn nàng là kẻ ngốc nhỏ, chúng ta là một cặp trời sinh.”
Khóe miệng Vân Thiên Vũ hơi cong lên.
Những lời này chỉ có hắn tự mình dám nói, nếu người khác dám nói hắn là kẻ ngốc thì cứ chờ mà xem, toàn gia không bị diệt mới là lạ.
“Huynh ngồi vào trong xe ngựa đi, ta có chuyện muốn nói với huynh.” Vân Thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/244477/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.