Nhưng hắn cố gắng chịu đựng, nuốt ngụm máu trong miệng xuống.
Nếu hắn lộ ra dấu hiệu bị thua thì sẽ cho Đoan Mộc Tuấn có hội. Chính vì vậy hắn tuyệt đối không thể để Đoan Mộc Tuấn phát hiện tu vi linh lực của hắn không bằng y.
Đoan Mộc Tuấn ở đối diện thấy vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên vẫn bình thường, hận ý trong lòng chợt nổi lên.
Y xoay người hét lớn: “Thiên Huyền trảo.”
Trong nháy mắt trời đất đều biến sắc, bầu trời đang trong xanh bỗng dưng mây đen cuồn cuộn, trong đám mây đen đó xuất hiện một móng vuốt cực lớn, móng vuốt xuyên qua những đám mây đen hung hăng muốn tóm lấy Tiêu Cửu Uyên.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên hơi thay đổi, hắn có thể cảm nhận được công pháp lợi hại của Đoan Mộc Tuấn.
Nghĩ kỹ lại thì y thân là nhi tử của Bạch Tựu vương, công pháp chắc chắn không kém cỏi.
May là lúc trước hắn cũng đã luyện qua một chút công pháp, chẳng qua từ trước đến giờ chưa bao giờ dùng đến.
Tiêu Cửu Uyên giơ tay lên, vung ra một cú đấm, đồng thời hét lớn: “Nhất Dương Thần Thiên chưởng.”
Một nắm đấm to lớn hướng lên trời, sau nắm đấm to lớn có một luồng ánh sáng bao phủ, cuối cùng nắm đấm to lớn biến mất, chỉ còn một luồng ánh sáng mạnh mẽ lao về phía móng vuốt của Đoan Mộc Tuấn.
Những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên ầm ầm.
Thiên Huyền trảo và Nhất Dương Thần Thiên quyền hung hăng va vào nhau.
Hai bóng người bị luồng linh lực cường đại này công kích nên phải lui về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/993919/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.