Lời nói của Vân Thiên Vũ trái lại thu hút sự chú ý của Tiêu Cửu Uyên.
Thực sự có chỗ như thế này sao? Nếu quả thật có chỗ như thế này cũng không tệ.
Tiêu Cửu Uyên vẫn chưa kịp nói, phía sau đột nhiên có người tiếp lời nói: "Thiệt hay giả vậy?"
Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Phượng Vô Nhai một thân hồng y đang đi tới.
Phượng Vô Nhai thoáng chốc đã đến, y nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Những lời muội nói lúc trước là thật hay giả vậy?"
Vân Thiên Vũ lắc đầu, chỉ Tử Dực ở đối diện nói: "Ta không biết là thật hay giả, là Tử Dực nói."
Phượng Vô Nhai vừa nghe đến Tử Dực thì nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Tử Dực yêu mị lạnh lùng ở đối diện, Phượng Vô Nhai vừa nhìn thấy tên này, trực giác cảm thấy không thích tên này, y trừng mắt nhìn chằm chằm Tử Dực: "Ngươi nói với muội ấy chuyện này làm gì, có phải ngươi có chủ ý gì hay không?"
Tử Dực nhướn mày, lạnh lùng nói: "Ta chỉ là thấy nàng ta bị người khác đuổi giết, cho nên mới tùy tiện nói ra."
Gã nói xong xoay người rời đi, không thèm quan tâm đến mấy người ở phía sau.
Phượng Vô Nhai nghe Tử Dực nói xong, y lập tức hết ầm lên: "Đuổi giết? Muội lại bị ai truy sát à?"
Y quay đầu nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của Tiêu Cửu Uyên, lập tức đoán ra nhất định là có liên quan đến người của Thanh Long thế gia.
Sắc mặt Phượng Vô Nhai trầm xuống, tức giận chỉ vào Tiêu Cửu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/993980/chuong-1152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.