Vậy mà gấu con lại lè lưỡi liếm tay nàng, động tác này lập tức khiến Vân Thiên Vũ nở nụ cười.
Lúc này trong sơn động vang lên tiếng bước chân thình thịch.
Xem ra Đại Ma Hùng phát hiện đuổi đến rồi.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng vươn tay ôm lấy tiểu Ma Hùng trong tay tiểu Viên, sau đó chạy đi.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vội đuổi theo y, sơn động sau lưng có ba con Đại Lực Kim Cương Hùng đuổi theo.
Rất nhanh mấy con Ma Hùng nhìn thấy tên bắt tiểu Ma Hùng ở phía trước.
Vô cùng tức giận rống lên, điên cuồng đuổi theo sau.
Nhưng bởi vì thân hình của Ma Hùng quá lớn, cho nên bọn chúng không chạy nhanh được.
Chỉ là bọn chúng chạy không nhanh, đám người Tiêu Cửu Uyên cũng không đi nhanh, từ từ dẫn dụ bọn chúng.
Ma Hùng càng chạy càng tức giận, càng chạy càng phẫn nộ.
Rống lên không ngừng, cả núi rừng đều bị chấn động.
Mà lúc này, đám người Hắc Yêu cũng vừa đuổi tới, từ xa bọn chúng đã nhìn thấy đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chạy đến.
Trong lòng đám người Hắc Yêu vui vẻ nói không nên lời.
Lúc này bọn chúng hoàn toàn không biết mưu kế của đám người Phượng Vô Nhai, không những không lùi bước mà còn lao đến rất nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt đám người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai.
Hắc Yêu hưng phấn kêu to: “Lão tử muốn xem xem các ngươi còn chạy đi đâu.”
“Xông lên, giết bọn chúng đi.”
Phượng Vô Nhai nhìn thấy đám người Hắc Yêu lao đến, y liền vứt tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994115/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.