Từ trên vách núi rơi xuống, trong không khí chỉ còn lưu lại câu nói độc ác, tàn nhẫn của Vân Thiên Vũ: “Gia tộc Thanh Long, các ngươi hãy đợi đấy cho ta, nếu hôm nay ta không chết thì sẽ có ngày tiêu diệt toàn bộ gia tộc các ngươi.”
Ở phía trên vách núi Tào trưởng lão nhìn xuống vực sâu thăm thẳm, nghĩ đến những lời Vân Thiên Vũ vừa nói trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Nhưng nhìn thấy vực sâu thăm thẳm này liền cảm thấy yên tâm, nữ nhân đó có mạng lớn đến đâu cùng không thể nào sống sót.
Chỉ tiếc con vẹt kia, không biết thế nào mà lại có thể huyễn hóa ra nguyên hình của phượng hoàng.
Tào trưởng lão nghĩ một lát rồi đi đến trước mặt tên thuộc hạ bị thương, đưa tay nâng gã dậy trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng hai người đó đâu nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong một cái động ở gần vách núi có một ánh đèn mờ nhạt.
Trong ánh sáng mờ nhạt đó có hai người đang ngồi bên giường đá nói chuyện: “Mẹ, bọn họ làm sao vậy? Sao vẫn còn chưa tỉnh, hình như đã ngủ ba ngày ba đêm rồi.”
“Con đừng lo lắng, bọn họ sẽ nhanh chóng tỉnh lại, mặc dù bị thương nghiêm trọng nhưng không đủ để lấy mạng bọn họ đâu, cũng may có con cứu bọn họ, bằng không bọn họ chắc chắc đã chết.”
Người nói chuyện thở dài rồi tiếp tục: “Không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà lại bị thương nặng đến như vậy.”
Hai người nói xong, không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994268/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.