Vân Thiên Vũ nghĩ đến đại hôn của bọn họ sử dụng hoa, nghe nói Tiêu Cửu Uyên mang không không ít hoa từ bên ngoài vào kinh, không biết hoa này có phải từ Kỳ thanh chuyển về kinh thành hay không.
“Tiêu Cửu Uyên, nghe nói đại hôn của chúng ta mang không ít hoa từ bên ngoài vào kinh, hoa này có phải là từ Kỳ thành không?”
“Thông minh.”
Lông mày phượng Tiêu Cửu Uyên khẽ nhướn lên, mắt đen lóe ra ánh sáng lấp lánh, háng lông mi thật dài không ngừng phe phẩy khi hắn nói chuyện.
Cả khuôn mặt hoa mỹ không tả được.
Vào lúc này, hắn không còn mang vẻ lạnh lùng bá đạo, ngược lại càng ấp ám tôn quý hơn.
Hắn như vậy càng hấp dẫn người khác.
Bên đường phố có rất nhiều nữ tử thỉnh thoàng đi qua nhìn bọn họ.
Cho dù bọn họ muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn nổi.
Thật sự là nam tuấn mỹ, nữ linh động, trời đất tạo thành một đôi.
Có không ít người đi ngang qua bọn họ nói thì thầm.
“Cặp đôi này xem ra không phải là người Kỳ thành chúng ta, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.”
“Nam nhân kia thật là anh tuấn, giống như người được vẽ ra.”
“Ừm, ta lớn như vậy mà chưa từng gặp nam nhân nào anh tuấn như vậy.”
Vài cô nương sốt sắng nói chuyện, hai công tử đi đến bên cạnh nói thêm vào: “Không thấy nữ nhân bên người nam nhân kia dung mạo cũng như thiên tiên sao? Người ta gọi là trời đất tạo thành một đôi, các người nói qua nói lại thì được cái gì.”
Tiêu Cửu Uyên và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994306/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.