Thục phi cố nén đau thương, nhìn khách khứa xung quanh nói: “Tiệc mừng thọ hôm nay đến đây kết thúc, các vị rời cung về đi.”
“Thục phi nương nương đừng quá đau lòng.”
“Nương nương đừng khổ sở.”
Mọi người an ủi Thục phi sau đó rời cung.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng đi theo dòng người ra khỏi cung điện của Thục phi.
Chờ bọn họ ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài điện lớn có rất nhiều đại thần vây xung quanh người Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cạn lời, những người này đúng là thực tế, lúc đầu cho rằng Hoài vương sẽ đi lên, nên Thục phi cũng được nịnh bợ, bây giờ nhìn thấy Hoài vương không ổn.
Có lẽ Tuyên vương sẽ đi lên, mọi người lại chạy đến bên cạnh Tuyên vương nịnh bợ.
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ xem như không thấy gì, đi thẳng ra ngoài.
Trên đường hai người nhỏ giọng nói chuyện.
Tiêu Cửu Uyên hỏi Vân Thiên Vũ: “Ngự y thực sự tra ra Hoài vương trúng thuốc phải không?”
Vân Thiên Vũ cong lên ý cười lạnh miệt thị, không phải nàng khen y thuật của mình, thuốc nàng chế ra, bằng khả năng của đám ngự y đó thì chưa tra ra được.
“Đó là hoàng đế tạo cho mình một đường lui, chắc chắn ngự y hiểu được ánh mắt hoàng đế, cho nên mới nói Hoài vương bị người ta bỏ thuốc.”
Khóe môi Tiêu Cửu Uyên tràn ra nụ cười lạnh, nhưng chỉ một lát sau hắn duỗi tay giữ chặt tay Vân Thiên Vũ, nói: “Chúng ta đừng động đến việc vặt này, để Thục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994393/chuong-874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.